Tiếng rêu phong trên những mái nhà Hội An...

Xưởng
Thứ Sáu, 18/04/2025

Có những nơi đẹp vì mới, nhưng cũng có những nơi đẹp vì không chịu mới lên. Hội An là một trong số đó.

Những mái nhà phủ ngói âm dương đã nằm im qua bao mùa mưa nắng. Mỗi viên ngói đều mang dấu tích thời gian – sần sùi, nứt vỡ, có khi rêu mọc lên theo từng khe hở, xanh âm thầm mà dai dẳng. Nhìn từ trên cao, cả phố cổ như một tấm thảm trầm mặc với gam nâu thẫm, rêu xanh xen giữa những khoảng vàng phai của tường vôi cũ.

Tiếng rêu phong trên những mái nhà Hội An

Tường cũ rêu phong không nỡ gột
Mái xưa ngói đỏ vẫn nghiêng chiều
Góc phố nghiêng lòng theo bóng nắng
Nghe mùa lặng lẽ thở thật nhiều...

Mùa mưa, rêu như sống lại. Không ai quét bỏ, không ai lột lớp cũ để làm mới cho bằng được. Ở đây, người ta để rêu mọc tự nhiên, để mái ngói lên màu theo thời gian, để những bức tường tróc vôi như thể đang kể lại chuyện của bao nhiêu năm về trước. Mỗi vết nứt, mỗi mảng loang là một lát cắt ký ức – không cần sơn sửa cũng đủ đẹp.

Có ngôi nhà cổ hơn trăm tuổi, nằm lặng lẽ bên một con hẻm nhỏ. Trưa xuống, nắng chiếu xiên qua tán cây, bóng lá in xuống tường loang lổ như những hình cắt dán. Tiếng ve râm ran, tiếng bước chân người đi bộ vang lên nhè nhẹ trên nền gạch cũ. Tất cả đều nhỏ bé, đều dịu dàng – nhưng gom lại, thành thứ không khí mà chỉ cần chạm vào một lần là nhớ mãi.

Kiến trúc Hội An không cầu kỳ, nhưng có hồn. Mái nhà không cao, cửa gỗ luôn để hé, và giàn hoa giấy trước sân luôn buông thõng xuống như sợi dây níu thời gian ở lại. Đôi khi, chỉ cần nhìn một viên ngói rêu phong, cũng đủ hiểu về một nếp sống chậm rãi, trầm tĩnh mà phố cổ đã ôm ấp bao đời.

Giữa thế giới ngày càng sáng bóng và vội vã, có một Hội An vẫn kiên định giữ lại những thứ người khác muốn thay đổi. Và chính sự lặng im ấy, chính lớp rêu phong trên từng mái nhà, lại trở thành điều khiến người ta bồi hồi không quên.

 Tags:
Viết bình luận của bạn
Facebook Trưng Bày Zalo Trưng Bày Messenger Trưng Bày